Chương 80

Nhất Niệm Chi Tư

12.730 chữ

15-12-2022

Trịnh Giải Nguyên chưa bao giờ quan tâm đến công việc kinh doanh của nhà họ Trịnh, mà cũng chẳng đến lượt cậu quan tâm.

Vì vậy, khi bất ngờ nghe tin công ty sắp phá sản, cậu vừa mù tịt, vừa bàng hoàng không thôi.

Trịnh Tứ Hải bỏ lại mỗi câu “Chuyện này bố sẽ tìm cách, con không cần lo lắng” rồi quay đầu ra nước ngoài.

Thật ra Trịnh Giải Nguyên không muốn lo nghĩ gì cả, nhưng chủ nợ không chịu buông tha cho cậu.

Do không tìm thấy Trịnh Tứ Hải nên họ chỉ có thể tìm đến cậu, họ gọi hết cuộc này đến cuộc khác cho cậu để hỏi ngày Trịnh Tứ Hải về, nếu cậu không nghe máy thì họ sẽ đến nhà cậu chặn lại, khiến cậu rơi vào cảnh có nhà nhưng chẳng thể về, chỉ có thể ở tạm khách sạn bên ngoài.

Bố sẽ về thật ư? Đây là đang chạy trốn nhỉ… Trịnh Giải Nguyên đã nhen lên suy nghĩ như vậy vô số lần, và cũng lật đổ nó không biết bao nhiêu lần.

Nếu ngay cả cậu cũng không tin Trịnh Tứ Hải thì trên đời này sẽ chẳng còn người nào tin vào ông nữa.

Trước khi gia đình xảy ra biến cố, Trịnh Giải Nguyên hưởng thụ sự che chở của Trịnh Tứ Hải, cậu tiêu tiền như nước, ăn chơi hưởng lạc, bây giờ đã xảy ra chuyện, cậu thực sự không thể chỉ biết nghĩ cho bản thân mà xem như không có chuyện gì xảy ra được.

Cậu bắt đầu chạy vạy nhờ vả khắp nơi, hy vọng công ty nhà mình vẫn còn cơ hội xoay chuyển tình thế.

Điều đầu tiên cậu nghĩ đến chính là những người cậu gọi là “bạn bè”.

Nhưng đám bạn từng ăn cơm, từng uống rượu của cậu đã chẳng còn “sau đó” nữa, thậm chí có người còn thẳng tay block cậu.

Lớn bằng từng này tuổi đầu rồi nhưng đây là lần đầu tiên Trịnh Giải Nguyên cảm nhận được mùi vị bị người khác ghét bỏ, cậu sa sút tinh thần, phờ phạc mất mấy ngày mới quyết định xin mẹ giúp đỡ.

Trịnh Giải Nguyên vốn định nhờ mẹ nghĩ cách cho cậu, phân tích xem công ty còn cứu vớt được hay không, rồi tiện thể xin mẹ an ủi, nhưng nào ngờ cửa vừa mở ra, cậu lại thấy Lư Tuế mặc áo choàng tắm bước ra.

Vừa thấy cậu một cái, Lư Tuế liền quấn chặt áo choàng tắm theo bản năng, che đi nửa phần ngực bị lộ ra ngoài.

“Ai mà đến muộn thế?” Tân Hòa Tử cầm chai vang đỏ nhìn ra ngoài cửa, bà mặc chiếc váy ngủ ren, tóc vẫn chưa khô hẳn.

Trong nháy mắt ấy, Trịnh Giải Nguyên đã suy nghĩ về rất nhiều điều.

Không ngoại lệ, những suy nghĩ này đều dẫn đến một kết luận giống nhau — Cậu là một thằng ngu.

Sao cậu lại có thể ngu tới mức đi xưng anh xưng em với thằng bồ của mẹ? Sao cậu lại có thể ngu tới mức không nghi ngờ gì về mối quan hệ giữa Lư Tuế và mẹ mình? Sao cậu lại có thể ngu tới mức cảm thấy thằng khốn này là người tốt?

Trong tiếng la hét của Tân Hòa Tử, Trịnh Giải Nguyên lao đến, ấn Lư Tuế xuống đất đánh như một con dã thú.

“*** con mẹ mày!”

Lư Tuế che mặt ôm đầu, không hề đánh trả lại.

Trịnh Giải Nguyên đánh chửi đến đỏ cả mắt, tức giận váng đầu.

“Dừng tay, đủ rồi! Đừng đánh nữa!” Tân Hào Tử đứng bên cạnh sốt sắng vô cùng nếu cứ để Lư Tuế bị đánh tiếp như thế thì chắc sẽ nguy hiểm đến tính mạng mất, dưới tình thế cấp bách, bà ta đổ thẳng chai vang đỏ xuống đầu Trịnh Giải Nguyên.

Hành động này có hiệu quả giống như đổ ụp xô nước đá xuống đầu, khiến cho Trịnh Giải Nguyên thấy lạnh thấu tim, nắm đấm của cậu đông cứng lại giữa không trung.

Cậu ngẩng đầu nhìn về phía Tân Hòa Tử với vẻ khó tin, cảm giác bị tổn thương đong đầy trong đôi mắt.

“Con là con trai của mẹ mà, sao mẹ lại giúp nó mà không giúp con?”

“Vừa vào cửa đã đánh người ta tới tấp mà con vẫn thấy mình có lý ư?” Tân Hỏa Tức tức giận nói.

“Mẹ già rồi mà còn cặp kè bao nuôi thằng ẻo lả này, mẹ thấy mình có lý không?” Trịnh Giải Nguyên đùng đùng đứng dậy.

Tân Hòa Tử bị cậu làm cho điên tiết, bà cầm ngược chai rượu, chỉa thẳng ra cửa nói: “Ra ngoài!”

Trịnh Giải Nguyên lau rượu trên mặt, cậu cắn chặt hằm, hung hăng trừng mắt với Lư Tuế đang nằm dưới đất, sau đó quay người bỏ đi.

Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa và wattpad của Táo.

Trịnh Giải Nguyên tới quán bar mình hay đến, cậu vừa ngồi xuống gọi một cốc Whisky thì thấy vẻ mặt của bartender có chút kỳ quái, hỏi ra mới biết Thi Hạo cũng ở đây, gã đang chơi bi-a trên tầng hai.

Đúng là họa vô đơn chí, đã nghèo còn mắc cái eo, sao mấy hôm khác không tình cờ gặp nhau mà lại chọn đúng vào hôm nay?

(*) Nguyên văn: 麻绳专挑细处断,噩运只找苦命人.

Tạm dịch: Dây gai thường đứt đoạn mòn, vận xui cứ rớt xuống người khó khăn.

Thi Hạo mà nhìn thấy vết rượu đỏ trên người cậu thì chẳng biết sẽ cười chê đến mức nào.

Cậu toan đứng dậy rời đi, nhưng đã quá muộn.

“Cậu Trịnh, cậu Thi mời cậu lên trên.” Nhân viên phục vụ đi xuống từ tầng hai ngăn cậu lại.

Trình Giải Nguyên nhìn lên tầng hai, dưới ánh đèn mờ ảo, cậu chỉ có thể mơ hồ trông thấy một dáng người đang ngồi trên sô pha dựa vào lan can sắt, nhưng do không thấy rõ nên chẳng biết có phải Thi Hạo hay không.

Nếu không bị phát hiện, việc đi hay ở là quyền tự do của cậu.

Một khi đã bị phát hiện rồi thì đi không còn là đi nữa, đó là “trốn chạy”, mà trốn chạy chưa bao giờ là cung cách của cậu.

Trịnh Giải Nguyên vừa lên tầng hai thì thấy Thi Hạo đang ngồi một mình trên băng ghế cạnh cầu thang, gã diện nguyên một cây đen, gần như hòa làm một với bóng tối.

Toàn bộ tầng hai đã được Thi Hạo bao trọn, chỉ có gã v một vài người bạn đang chơi bi-a.

Đám bạn của Thi Hạo thấy Trịnh Giải Nguyên cũng không vây lại bán tàn gì, ai chơi của người nấy, có vẻ rất thức thời.

“Tìm tao làm gì?” Trịnh Giải Nguyên thọc hai tay trong túi áo khoác, đứng trước mặt Thi Hạo mà thẳng thừng hỏi.

Thi Hạo lắc cốc rượu Whisky trong tay, đá viên va vào thành cốc, phát ra tiếng lanh canh.

“Nghe nói nhà mày đang gặp chuyện, cần xin hỗ trợ.”

Bất cứ công ty nào trong giới xảy ra vấn đề, người trong lĩnh vực ấy sẽ là những người đầu tiên biết chuyện.

Kỳ thật việc chuỗi vốn của nhà họ Trịnh gặp trục trặc từ lâu đã chẳng còn là bí mật, ít nhất cũng không phải là bí mật với Thi Hạo.

“Sao, muốn lấy tao ra làm trò cười à? Ngại quá, phải làm mày thất vọng rồi, bố mày vẫn ổn.” Vì chiếc áo len Trịnh Giải Nguyên mặc bên trong có màu be nên vết rượu đỏ thấm vào áo trông đặc biệt nổi bật, bởi vậy mà trước khi lên tầng, cậu đã kéo khóa áo khoác của mình lên kịch nấc.

Miễn là không dí sát vào gần và ngửi tóc cậu, người ta sẽ chẳng phát hiện ra rằng cậu đang dính ướt sũng một chai Penfolds.

“Tao có thể giúp mày.” Thi Hạo nói.

“Mày giúp tao? Trịnh Giải Nguyên bật cười, “Sao mày lại giúp tao?”

“Tao dám chắc rằng ngoại trừ nhà họ Thi ra, chẳng có ai bắt nổi củ khoai nóng bỏng tay là nhà mày đâu.

Mày muốn tìm người khác giúp đỡ thì chẳng bằng tới tìm tao.”

Đương nhiên Trịnh Giải Nguyên sẽ không tin tưởng gã một cách dễ dàng như vậy, nhưng cậu lại hơi do dự.

Giữa thành phố Hồng rộng lớn này, cậu thực sự chẳng thể nhờ vả ai được nữa.

Cậu cũng đã tìm đến cả Tang Niệm, nhưng Đường Tất An lại báo rằng vì lý do sức khỏe mà Tang Niệm không thể nhận điện thoại của cậu.

Cậu muốn hỏi tiếp những đối phương chỉ ấp úng đáp rằng Tang Niệm đang có mâu thuẫn với gia đình, trước mắt không có cách nào liên lạc với anh.

Trịnh Giải Nguyên không bao giờ nghi ngờ rằng đây là cái cớ của Tang Niệm, vì nếu Tang Niệm không muốn giúp cậu thì sẽ thẳng thừng từ chối ngay chứ nhất định không sai Đường Tất An đuổi khéo cậu.

Ngay đến điện thoại cũng không nhận được thì chứng tỏ đối phương thực sự đã xảy ra chuyện.

“Mày bằng lòng giúp tao ư? Điều kiện là gì?” Hiển nhiên Trịnh Giải Nguyên sẽ không cho rằng Thi Hạo tốt bụng như vậy, rằng gã sẽ giúp đỡ cậu vô điều kiện.

Thi Hạo nhấp một ngụm rượu rồi nhếch môi cười, đáp: “Làm chó của tao, tao gọi lúc nào thì đến lúc ấy.”

Tuy đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ sớm rằng Thi Hạo sẽ chẳng phun ra được cái rắm thơm tho nào, nhưng Trịnh Giải Nguyên vẫn không nhịn được chửi: “Đệch mẹ, mày mới là chó!”

Khóe miệng Thi Hạo trĩu xuống, nét mặt lạnh đi.

Trịnh Giải Nguyên không muốn ở lại nữa, cậu quay người toan đi, nhưng ngay một giây sau, giọng nói như âm hồn bất tán của Thi Hạo đã chậm rãi vang lên từ sau lưng.

“Xem ra mày cũng chẳng thật lòng muốn cứu công ty nhà mình.

Khổ thân ba mày, từng này tuổi rồi mà vẫn phải bỏ quê trốn nợ, chẳng biết đời này có còn trở về được nữa không.

Mày là con độc đinh của ông ấy, rõ ràng mày có cơ hội để giúp cho ông, thế nhưng, chỉ vì không buông bỏ được lòng tự trọng của mình mà mày đã đánh lỡ mất cơ hội bằng vàng ấy, thế thà đẻ ra miếng xá xíu còn hơn là đẻ ra mày…”

Phải nói rằng Thi Hạo rất hiểu điểm yếu của Trịnh Giải Nguyên — Người nhà chính là điểm yếu lớn nhất của cậu.

Bàn tay đút trong túi siết chặt lại, Trịnh Giải Nguyên mím môi, đôi chân đang cất bước rời đi cũng khựng lại.

Từ nhỏ đến lớn, cậu chưa làm được chuyện gì để bố tự hào, đã vậy còn luôn vướng vào rắc rối khiến bố cậu phải chùi đít cho.

Bây giờ bố cậu đã già, giờ mọi chuyện thành ra thế này, chẳng lẽ cậu vẫn bình chân như vại, thấy chết không chịu cứu hay sao?

Tuy không biết những lời Thi Hạo nói ra là thật hay là giả, nhưng bây giờ cậu đã cùng đường rồi, chẳng còn ai để cậu xin cứu giúp nữa.

Nếu là giả, cùng lắm cậu chỉ bị Thi Hạo chơi một vố, còn nếu là thật, công ty nhà cậu sẽ được cứu.

Đánh cược một phen vậy.

“Hừ.” Trịnh Giải Nguyên cắn răng, quay người về trước mặt Thi Hạo, “Tao sẽ làm chó của mày, mày phải cứu công ty nhà tao.”

Thi Hạo cứ nhìn chằm chặp vào Trịnh Giải Nguyên mà chẳng nói năng gì, gã nhìn đến mức khiến cậu gai cả người.

“Nhìn…” Nhìn cái đéo gì mà nhìn.

“Đã là chó thì phải có bộ dạng của chó, bất kể chủ cho ăn gì thì cũng phải chấp nhận vô điều kiện.” Thi Hạo đưa chiếc cốc trong tay cho Trịnh Giải Nguyên, “Uống đi.”

Ai thèm uống nước bọt của mày chứ!

Nắm đấm của Trịnh Giải Nguyên cứng lại, cảm giác ghê tởm trào dâng trong lòng.

Nhưng vì bố và công ty, cậu vẫn phải nhẫn nhịn tiến lên, đưa tay nhận lấy chiếc cốc từ tay Thi Hạo.

Khi cậu cúi xuống, Thi Hạo ngửi thấy thứ mùi hương lạ lùng được pha trộn giữa mùi keo xịt tóc và mùi của rượu vang đỏ, gã hạ tầm mắt xuống, thấy được chút vệt đỏ thấm trên cổ áo len lộ ra qua lớp áo khoác.

Đi đâu mà bị người ta tạt rượu vang đỏ vào người đây? Đôi mắt Thi Hạo lộ ra vẻ rét lạnh.

Cốc rượu bị đưa chệch đi, Trịnh Giải Nguyên bắt hụt, ngay khi cậu chưa kịp chửi câu nào thì vạt áo đã bị Thi Hạo túm lấy.

“*** con bà, mày làm cái đéo gì đấy?” Thân thể mất tự chủ nghiêng về phía trước, Trịnh Giải Nguyên luống cuống chống lấy bàn trà, tức giận ngẩng đầu lên.

Mấy người đang chơi bi-a nghe thấy động tĩnh thì ngoảnh qua nhìn, Thi Hạo không để tâm, cũng không buông Trịnh Giải Nguyên ra.

“Há mồm.” Gã ra lệnh.

Thi Hạo vớt viên đá trong cốc rượu lên rồi đưa đến bên môi Trịnh Giải Nguyên, đầu ngón tay gã gây áp lực không ngừng, hàm ý không thể rõ ràng hơn.

Vì là chó nên phải học cách nhận thức ăn từ tay chủ.

Trịnh Giải Nguyên giữ chặt mép bàn trà, cơ thể run bần bật vì tức giận.

Thi Hạo nhìn cậu chòng chọc, không thu tay về, cũng không thúc giục.

Cục đá tan dần khiến đầu ngón tay gã ướp nhẹp.

Hai người giằng co một chốc, cuối cùng Trịnh Giải Nguyên vẫn phải thỏa hiệp.

Cậu hung ác ngoạm lấy ngón tay của Thi Hạo, vừa ngậm viên đá, vừa ngậm tay gã.

Xúc cảm mềm mại, trơn ướt truyền đến từ đầu ngón tay khiến cơn đau âm ỉ từ từ lắng xuống.

Thi Hạo có nuôi một con Doberman, vì vậy gã biết rõ cách để chỉnh đốn lại tật xấu cắn chủ của mấy con chó con không biết nặng nhẹ — không được rút tay, không được nao núng, phải thọc thẳng ngón tay vào mõm nó để nó sợ hãi sự thâm nhập của bạn.

Khi cảm giác thấy ngón tay của Thi Hạo không những không rút ra, mà càng lúc càng tiến sâu vào trong miệng, thậm chí còn định chọc thẳng vào cổ họng cậu, Trịnh Giải Nguyên vô thức lùi giật ra sau, trong lúc hoảng loạn, cậu lỡ nuốt chửng viên đá xuống.

Cậu đẩy Thi Hạo ra, quỳ dưới đất nôn khan, mặt mày xám ngoét, chỉ chốc lát sau, cậu ói ra cả đống nhơ nhấp cùng với viên đá.

Cảm giác khó thở biến mất, cậu há to miệng, thở hổn hển, cơ thể nhất thời trở nên mềm oặt, không đứng dậy được.

“Bẩn vãi.”

Một đôi giày da đen bóng xuất hiện trong tầm mắt của cậu, Trịnh Giải Nguyên chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt chán ghét của Thi Hạo.

“Điện thoại.” Thi Hạo đưa tay về phía cậu.

Trịnh Giải Nguyên đưa mu bàn tay lên quệt miệng rồi cố tình dùng cái tay ấy để lấy điện thoại ra, đưa cho đối phương.

Thi Hạo cau mày nhưng vẫn nhận.

“Đây là số điện thoại của tao, về sau thấy tao gọi thì mày phải nghe máy.

Dù đang ở đâu hay đang làm gì, bất cứ khi nào tao gọi thì mày phải đến, biết chưa?” Nhập số điện thoại xong, Thi Hạo trả máy cho Trịnh Giải Nguyên.

Trịnh Giải Nguyên nhận lấy điện thoại, cậu ngấm ngầm trợn mắt rồi yếu ớt đáp: “Biết rồi.”

Thi Hạo giơ ngón tay lên, ra hiệu với những người còn lại: “Đi thôi.”

Mấy người đang chơi bi-a ở đằng kia đồng thời bỏ gậy với cốc rượu xuống, họ răm rắp xuống tầng theo hắn mà không nói lấy một lời.

Sau khi đám Thi Hạo rời đi, trên tầng hai chỉ còn lại mỗi mình Trịnh Giải Nguyên, cậu nghỉ ngơi một chốc rồi lảo đảo đứng dậy, nhìn dãy số mới được thêm vào trong điện thoại, cậu bĩu môi, đổi tên Thi Hạo thành “Đồ chó”..

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!